Mình còn lại gì
- Giấy
- Jan 12, 2019
- 2 min read

‘’Em phải tự sống cuộc đời mình hoặc là em tan chảy. Không phải là em không muốn anh, chỉ là em sợ nếu chỉ muốn mình anh thì rốt cuộc em sẽ chẳng còn lại gì cho riêng mình.’’
Khi người ta chưa có gì, người ta muốn rất nhiều thứ. Mình tạm gọi những thứ mình muốn là những viên kim cương rải trên dốc núi giống như trong game ấy (ừ thì lần cuối cùng mình đụng vào game là hồi còn chơi máy Nintendo cầm tay nên mô tả đồ họa hơi lạc hậu một chút). Còn mình là người chơi leo núi để nhặt dần những viên kim cương đó, kể ra thì nào là học hành, điểm số, công việc, đam mê, tình yêu, tình báo... Đấy, cố mà nhặt vì trong cuộc chơi này bạn chỉ có một con đường là tiến về phía trước.
Mình càng leo lên cao, lấy được càng nhiều kim cương, thì bên góc phải màn hình cũng có một thứ đang dần cạn đi, hồi ấy tụi mình gọi đó là ‘’cột máu’’. Quay lại đời thực mà nói, mình đang cảm nhận rõ sự vơi đi của ‘’cột máu’’ : Mình đang bị vơi đi chính mình, một chút mỗi ngày. Mới bắt đầu hành trình chưa được bao lâu mà đã thấy mình nghèo đi nhiều quá, nghèo cái thứ chất lấp đầy bên trong con người mình ấy, nó rò rỉ rơi rớt đâu trên đường mà lắm lúc giật mình nhìn lại, thấy sao trống rỗng và xa lạ. Vậy đi hết chặng đường tám vạn cây phía trước, mình còn lại gì cho mình?
Mình bị ám ảnh hiện sinh hay chỉ là đôi ba phút ẩm ương lười biếng ở cái tầm tuổi này? Mình không biết. Chỉ là trong những đoạn nghỉ ngơi hiếm hoi, mình muốn tách khỏi cái phông nền xô bồ để trở thành một chủ thể duy nhất hiện hữu, để không còn phải quan tâm cái-quái-gì đang xảy ra bên ngoài kia, chỉ để tâm đến cái-quái-gì đang xảy ra bên trong mình mà thôi.
Mình chẳng vun vén cho mình, thì mình còn lại gì?
Comments